Chương 11 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Khu rừng rậm rạp nuốt chửng lấy sáu bóng người đang lặng lẽ tiến bước. Ánh sáng mặt trời bị tầng tầng lớp lớp lá cây chặn lại, chỉ còn lại những vệt sáng lờ mờ, yếu ớt rọi xuống nền đất ẩm mục. Không khí ngột ngạt, đặc quánh mùi lá mục, mùi bùn đất và hơi ẩm. Tiếng côn trùng rả rích không ngừng, tiếng chim lạ thỉnh thoảng vang lên từ xa xăm, tiếng lá cây xào xạc dưới bước chân khiến bầu không khí càng thêm tĩnh lặng đến đáng sợ.

Thạch Hổ dẫn đầu, đôi mắt sắc bén như diều hâu không ngừng đảo quanh, quan sát từng gốc cây, từng bụi rậm. Thân là thợ săn lão luyện nhất thôn, hắn hiểu rõ sự nguy hiểm tiềm ẩn trong khu rừng này. Mỗi bước đi của hắn đều vững chãi và gần như không gây ra tiếng động. Năm người còn lại cũng im lặng đi theo sau, tay nắm chặt vũ khí thô sơ, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng và cảnh giác.

Lãnh Mặc đi ở khoảng giữa đội hình, vị trí tương đối an toàn. Hắn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như thường lệ, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh. Với hắn, khu rừng này tuy xa lạ về hệ sinh thái so với những nơi hắn từng đặt chân ở Tinh Không, nhưng bản chất của sự nguy hiểm thì không đổi. Quy luật rừng xanh, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh sinh tồn, vẫn luôn là chân lý.

Hắn không chỉ dựa vào mắt thường. Linh thức Luyện Khí tầng hai tuy yếu ớt, phạm vi cảm nhận chỉ được vài trượng xung quanh, nhưng độ tinh nhạy lại vượt xa cảm giác thông thường của phàm nhân. Nó giống như một đôi mắt vô hình, giúp hắn nhận biết được những nguy hiểm mà người khác dễ dàng bỏ qua. Một con rắn lục ẩn mình trong đám lá khô cách đó không xa, một cái bẫy sập tự nhiên được che phủ khéo léo bởi dây leo, hay sự dao động bất thường của khí tức cho thấy có sinh vật khác đang ẩn nấp gần đó... tất cả đều không thoát khỏi sự cảm nhận mơ hồ nhưng rõ ràng của hắn.

Tuy nhiên, hắn không hề lên tiếng cảnh báo. Hắn chỉ lặng lẽ điều chỉnh bước chân của mình, tránh đi những nguy hiểm đó một cách tự nhiên nhất, không để ai nhận ra điều bất thường. Hắn đến đây để tìm cơ hội cho bản thân, không phải để làm người hùng bảo vệ đám thợ săn này. Hơn nữa, việc thể hiện quá nhiều khả năng đặc biệt chỉ khiến hắn càng thêm bị chú ý và nghi ngờ.

Thạch Hổ thỉnh thoảng liếc nhìn Lãnh Mặc qua khóe mắt. Hắn thấy thiếu niên này di chuyển có vẻ vụng về hơn bọn họ, nhưng lại luôn tránh được những chỗ trơn trượt hay vướng víu một cách kỳ lạ. Sự bình tĩnh đến lạnh lùng của Lãnh Mặc giữa khung cảnh âm u, nguy hiểm này cũng khiến hắn có chút ấn tượng xen lẫn nghi hoặc.

"Cẩn thận!" Thạch Hổ đột nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại, giọng nói trầm xuống.

Mọi người lập tức khựng lại, nín thở quan sát. Phía trước không xa, trên nền đất ẩm ướt, hiện ra những dấu chân còn khá mới. Dấu chân có hình móng guốc khá lớn, sâu và rõ ràng, chứng tỏ chủ nhân của nó có trọng lượng không nhỏ. Đặc biệt, ở rìa dấu chân còn lưu lại một chút ánh đỏ nhàn nhạt, giống như bột phấn.

"Là dấu vết của Hươu Sừng Đỏ!" Một thợ săn trẻ tuổi tên A Ngưu thì thầm, giọng đầy vẻ phấn khích xen lẫn căng thẳng.

Ánh mắt Thạch Hổ sáng lên. Hắn ngồi xuống xem xét kỹ hơn. "Dấu chân còn mới, xem ra nó đi về hướng này chưa lâu. Có lẽ đang tìm nguồn nước hoặc thức ăn." Hắn nhìn về phía Lãnh Mặc, "Tiểu tử, ngươi có thấy gì lạ không?" Đây là một câu hỏi mang tính thử dò xét.

Lãnh Mặc lắc đầu nhẹ: "Không có." Hắn đương nhiên cảm nhận được một luồng khí tức yêu thú yếu ớt còn sót lại quanh dấu chân, nhưng hắn sẽ không nói ra.

Thạch Hổ gật đầu, không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại ghi nhớ sự bình tĩnh này của Lãnh Mặc. Hắn đứng dậy, ra hiệu: "Đi theo dấu vết, di chuyển nhẹ nhàng, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!"

Đoàn người tiếp tục tiến bước, lần này còn cẩn trọng và im lặng hơn trước. Mục tiêu đã xuất hiện, không khí càng thêm phần ngưng trọng.

Đăng nhận xét