Chương 13 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

"Suỵt!" Thạch Hổ đột nhiên giơ tay, ra hiệu im lặng tuyệt đối. Đôi tai hắn vểnh lên, cố gắng lắng nghe những âm thanh nhỏ nhất trong khu rừng.

Một lát sau, từ phía con dốc dẫn xuống khe suối, vọng lại tiếng sột soạt của lá cây và tiếng guốc nện nhẹ trên nền đất. Âm thanh càng lúc càng rõ hơn. Trái tim của đám thợ săn bắt đầu đập nhanh hơn, ánh mắt họ đổ dồn về phía phát ra tiếng động, tay nắm chặt vũ khí hơn bao giờ hết.

Rồi, một bóng dáng to lớn từ từ xuất hiện từ sau những lùm cây rậm rạp. Đó là một con hươu đực trưởng thành, cao lớn hơn hẳn những con hươu bình thường mà họ từng thấy. Bộ lông màu nâu đỏ của nó mượt mà và rắn chắc, bắp thịt cuồn cuộn ẩn dưới lớp da cho thấy sức mạnh không tầm thường. Điểm nổi bật nhất chính là cặp sừng trên đầu nó, không giống như sừng hươu thông thường, cặp sừng này có màu đỏ sậm như máu, cứng cáp và phân nhánh sắc nhọn, dưới ánh nắng yếu ớt còn phản chiếu một chút ánh kim loại nhàn nhạt.

Xích Giác Lộc – Hươu Sừng Đỏ! Đúng là nó! Yêu thú cấp một!

Con hươu dừng lại ở rìa khoảng đất trống, đôi mắt to tròn màu hổ phách cảnh giác nhìn xung quanh. Cái mũi của nó khẽ động đậy, đánh hơi trong không khí. Nó có vẻ cảm nhận được điều gì đó không ổn, hơi do dự không tiến vào sâu hơn.

Thạch Hổ và đám người nấp sau tảng đá nín thở, tim đập thình thịch. Họ không dám thở mạnh, sợ chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến con mồi cảnh giác bỏ chạy. Đây là yêu thú cấp một, tuy chỉ là cấp thấp nhất, nhưng sức mạnh và sự nhanh nhẹn của nó vượt xa thú rừng bình thường. Một cú húc của cặp sừng đỏ kia đủ sức xuyên thủng thân thể người trưởng thành.

Con hươu đứng đó một lúc lâu, dường như đang đấu tranh giữa sự cảnh giác và cơn khát. Cuối cùng, có lẽ không phát hiện được nguy hiểm rõ ràng, và sức hấp dẫn của dòng nước mát dưới khe suối quá lớn, nó từ từ bước vào khoảng đất trống, hướng về phía khe suối.

"Chuẩn bị!" Thạch Hổ khẽ ra lệnh bằng khẩu hình miệng. Cung tên đã được lắp sẵn, lao nhọn đã được giương lên.

Con hươu đi được vài bước, đột nhiên nó khựng lại, cúi đầu nhìn xuống đất. Dường như nó đã phát hiện ra chiếc bẫy kẹp được che đậy không quá kỹ lưỡng mà A Ngưu đã đặt. Nó khịt mũi một tiếng, tỏ vẻ tức giận và cảnh giác cao độ.

"Hỏng rồi! Hành động!" Thạch Hổ thấy không thể chờ đợi thêm, lập tức quát lớn.

Ngay lập tức, Mãnh Tử ném mạnh cây lao nhọn trong tay về phía con hươu. Đồng thời, Thạch Hổ cũng bắn ra mũi tên đã được tẩm một loại độc gây tê liệt nhẹ. Từ hai bên sườn, hai người cảnh giới cũng lao ra, cố gắng chặn đường lui của con hươu.

"Vút! Vút!" Tiếng gió rít vang lên.

Con Hươu Sừng Đỏ dù bị bất ngờ nhưng phản ứng cực nhanh. Nó nghiêng đầu né được mũi lao nhắm vào cổ, nhưng mũi tên của Thạch Hổ vẫn găm trúng vào phần bả vai của nó. Tuy nhiên, lớp da và cơ bắp của yêu thú cấp một rõ ràng cứng rắn hơn dự tính, mũi tên chỉ găm vào không quá sâu.

"Gràoooo!" Con hươu rống lên một tiếng giận dữ, âm thanh không còn là tiếng kêu của loài hươu hiền lành mà giống như tiếng gầm của dã thú. Đôi mắt nó trở nên đỏ ngầu. Thay vì bỏ chạy, nó lại bất ngờ lao thẳng về phía Thạch Hổ và Mãnh Tử đang nấp sau tảng đá, cặp sừng đỏ sắc nhọn như hai mũi thương chĩa thẳng về phía trước.

Sự hung hãn bất ngờ của con yêu thú khiến Thạch Hổ và Mãnh Tử có chút bất ngờ và luống cuống. Cuộc săn chính thức bắt đầu, nhưng con mồi lại phản kháng dữ dội hơn nhiều so với dự tính của họ.

Đăng nhận xét