Trận chiến giằng co kéo dài thêm một lúc nữa. Mồ hôi túa ra như tắm trên người đám thợ săn, hơi thở của họ trở nên nặng nhọc. A Ngưu và Thạch Nham phải gồng hết sức mới giữ được sợi dây thừng đang ghì chân con Hươu Sừng Đỏ, cánh tay họ đã bắt đầu run rẩy.
Thạch Hổ và những người còn lại liên tục tìm cách tấn công, tạo ra thêm vài vết thương nhỏ trên mình con yêu thú, nhưng không có vết nào đủ chí mạng. Ngược lại, con hươu trong cơn cuồng nộ lại càng trở nên nguy hiểm hơn. Nó bất ngờ dùng sừng húc mạnh xuống đất, làm bật tung đất đá về phía Thạch Hổ.
Thạch Hổ vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị một tảng đá nhỏ bay trúng vào bắp tay, khiến hắn đau điếng, khựng lại trong giây lát.
Chính khoảnh khắc đó, con Hươu Sừng Đỏ đã tìm được cơ hội. Nó gầm lên một tiếng vang dội, dồn toàn lực giật mạnh sợi dây đang trói chân.
"Rắc!" Sợi dây thừng vốn đã căng cứng đến cực hạn cuối cùng cũng không chịu nổi, đứt phựt một tiếng.
A Ngưu và Thạch Nham bị mất đà, ngã dúi dụi về phía sau. Con hươu được tự do, lập tức quay người, định lao thẳng vào A Ngưu đang nằm trên mặt đất, chưa kịp định thần. Cặp sừng đỏ lòm như lưỡi hái tử thần giáng xuống.
"A Ngưu cẩn thận!" Thạch Hổ hét lên, muốn lao đến cứu nhưng đã không kịp. Những người khác cũng đứng sững lại trong kinh hoàng.
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Lãnh Mặc đang đứng quan sát từ xa đột nhiên cử động. Hắn không lao lên phía trước mà chỉ khẽ nghiêng người, cổ tay phải khẽ vung lên. Một viên đá cuội nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn được bắn ra với một tốc độ kinh người và sự chính xác đến khó tin.
Viên đá không nhắm vào thân thể cứng rắn của con hươu, mà lại nhắm thẳng vào con mắt bên phải của nó.
"Phập!" Một tiếng động nhỏ vang lên, gần như bị át đi bởi tiếng gầm của con hươu và tiếng hét của mọi người.
"Gràoooooo!!!" Con Hươu Sừng Đỏ đột nhiên rú lên một tiếng thảm thiết cực kỳ đau đớn, cái đầu đang lao xuống của nó khựng lại giữa không trung. Một dòng máu tươi từ hốc mắt phải của nó tuôn chảy ròng ròng. Cơn đau đớn tột cùng khiến nó mất đi phương hướng, lảo đảo lùi lại vài bước, cái đầu lắc lư điên cuồng.
Cú tấn công bất ngờ và đau đớn này đã cứu mạng A Ngưu trong gang tấc. Nó cũng tạo ra một sơ hở chí mạng mà đám thợ săn đang chờ đợi.
Thạch Hổ là người phản ứng nhanh nhất. Thấy con yêu thú bị thương nặng ở mắt và đang trong cơn hoảng loạn, hắn không bỏ lỡ thời cơ vàng, gầm lên một tiếng rồi lao tới như mãnh hổ. Con dao găm sắc bén trong tay hắn vẽ một đường vòng cung hiểm hóc, nhắm thẳng vào vết thương cũ trên cổ con hươu do mũi lao của Mãnh Tử gây ra trước đó.
Lần này, con yêu thú không còn sự nhanh nhẹn để né tránh. Lưỡi dao của Thạch Hổ thuận lợi đâm sâu vào cổ họng nó.
Máu tươi phun ra như suối. Con Hươu Sừng Đỏ giãy giụa một cách tuyệt vọng thêm vài giây cuối cùng, rồi cơ thể to lớn của nó đổ sầm xuống đất, tạo nên một tiếng động nặng nề, làm mặt đất rung chuyển nhẹ.
Sự im lặng đột ngột bao trùm khoảng đất trống, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của đám thợ săn và tiếng máu chảy tí tách từ xác con yêu thú.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lãnh Mặc, người vẫn đang đứng yên ở vị trí cũ, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, như thể viên đá cuội vừa rồi không phải do hắn ném ra. Hắn đã ra tay, một cách kín đáo và hiệu quả, đạt được mục đích của mình mà không cần trực tiếp lao vào trận chiến nguy hiểm.
Ai ném viên đá? Không ai nhìn thấy rõ ràng trong lúc hỗn loạn. Nhưng vị trí đứng và sự bình tĩnh khác thường của Lãnh Mặc khiến Thạch Hổ và vài người tinh ý khác không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Tuy nhiên, lúc này, sự nhẹ nhõm vì đã hạ được con yêu thú và thoát chết trong gang tấc tạm thời lấn át đi tất cả.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới