Bước vào Luyện Khí Kỳ tầng một, dù chỉ là cảnh giới thấp nhất, Lãnh Mặc lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Cơn đói khát và suy yếu cùng cực đã giảm đi phần nào. Cơ thể tuy vẫn gầy yếu nhưng đã có thêm một chút khí lực, không còn cảm giác run rẩy, lảo đảo như trước. Quan trọng nhất, hắn đã có khả năng tự bảo vệ cơ bản nhất và bắt đầu con đường tìm kiếm sức mạnh.
"Quá yếu... nhưng cũng đủ để bắt đầu." Lãnh Mặc lẩm bẩm, giọng nói vẫn khàn khàn nhưng đã có thêm chút nội lực.
Hắn không vội vàng tiếp tục tu luyện. Linh khí vừa hấp thu còn quá ít ỏi, cần phải củng cố và làm quen. Hơn nữa, vấn đề cấp bách nhất bây giờ vẫn là thức ăn. Cơ thể này cần dinh dưỡng để hồi phục và phát triển, không thể chỉ dựa vào linh khí mỏng manh.
Hắn đứng dậy, cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn một chút. Hắn cầm lấy con dao phay rỉ sét dưới gầm giường, dù cùn nhưng vẫn còn hơn là tay không. Hắn cần phải ra ngoài tìm kiếm cơ hội.
Lãnh Mặc đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp, bước ra khỏi căn nhà tranh tối tăm. Ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến hắn hơi nheo mắt. Hoang Thạch Thôn hiện ra trước mắt hắn, một bức tranh tiêu điều và khắc khổ.
Vài chục căn nhà tranh vách đất xiêu vẹo nằm rải rác trên nền đất vàng khô cằn. Con đường làng nhỏ hẹp, bụi bặm, thỉnh thoảng mới có vài bóng người đi lại. Đa số dân làng đều có vẻ mặt mệt mỏi, khắc khổ, quần áo vá víu sơ sài. Ánh mắt họ nhìn nhau hoặc là thờ ơ, lãnh đạm, hoặc là mang theo sự cảnh giác và đề phòng.
Đây là một góc bị lãng quên của thế giới, nơi sự sống diễn ra một cách trần trụi và tàn khốc nhất. Quy luật ở đây rất đơn giản: kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết. Nguyên chủ của thân thể này chết đói chính là minh chứng rõ ràng nhất cho sự khắc nghiệt đó.
Lãnh Mặc đi dọc theo con đường làng, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, không gây chú ý, nhưng đôi mắt lạnh lẽo ẩn dưới hàng mi dài lại âm thầm quan sát mọi thứ. Hắn cần nhanh chóng nắm bắt tình hình và quy tắc sinh tồn ở nơi này.
Đi được một đoạn, hắn thấy cảnh tượng quen thuộc trong ký ức của nguyên chủ: mấy đứa trẻ con mặt mày lem luốc, gầy giơ xương đang tranh giành nhau một mẩu bánh khô không biết ai đánh rơi. Một đứa lớn hơn, khỏe mạnh hơn rõ ràng, đã hung hăng đạp ngã những đứa khác, giật lấy mẩu bánh, nhét vội vào miệng nhai ngấu nghiến mặc kệ tiếng khóc lóc tức tưởi của đám trẻ yếu hơn. Vài người lớn đi ngang qua, chỉ liếc nhìn một cách thờ ơ rồi lại đi tiếp công việc của mình, không ai có ý định can thiệp.
"Thích nghi thì sống, đào thải thì chết..." Lãnh Mặc thầm nghĩ, khóe miệng vô thức nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn. Đây chính là bản chất không đổi của vạn vật trong vũ trụ, chỉ là ở Hoang Thạch Thôn này, nó được thể hiện một cách nguyên thủy và không chút che đậy. Không có đạo đức giả tạo, không có lòng thương hại dư thừa, chỉ có sự tranh đoạt tàn khốc để được tồn tại. Điều này ngược lại khiến hắn cảm thấy thân thuộc và dễ thích nghi hơn.
Hắn tiếp tục đi về phía cuối thôn, nơi có một khoảng đất trống và vài gốc cây cổ thụ, thường là nơi đám thanh niên trai tráng trong thôn tụ tập sau những chuyến đi săn hoặc làm việc nặng.
Quả nhiên, có khoảng bảy tám người đàn ông cường tráng, da rám nắng, đang ngồi nghỉ dưới bóng cây. Bên cạnh họ là những bộ cung tên thô sơ, vài cây dao rừng và mấy con thú rừng nhỏ như thỏ, gà rừng đã chết, có lẽ là thành quả của chuyến đi săn buổi sáng.
Ánh mắt Lãnh Mặc lướt qua những người này. Hắn có thể cảm nhận được khí huyết của họ mạnh hơn dân làng bình thường một chút, thân thể rắn chắc hơn nhờ lao động và săn bắn, nhưng vẫn chỉ là phàm nhân, chưa hề bước chân vào con đường tu luyện. Tuy nhiên, kinh nghiệm sinh tồn trong rừng núi và sự hung hãn tiềm ẩn khiến họ trở thành những kẻ nguy hiểm đối với Lãnh Mặc hiện tại, dù hắn đã là Luyện Khí tầng một.
Một trong số đó, người đàn ông trông cao lớn và dữ tợn nhất, dường như là thủ lĩnh, ánh mắt sắc bén như diều hâu quét về phía Lãnh Mặc đang tiến lại gần. Hắn ta nhíu mày, lộ vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút khinh thường.
"Ồ? Đây không phải là thằng nhóc cô nhi Lãnh Mặc sao? Tưởng mày chết dí trong nhà rồi chứ? Sao hôm nay lại lết ra được đây?" Giọng nói hắn ta thô lỗ, cộc cằn, không chút thiện ý. Những người khác cũng quay lại nhìn Lãnh Mặc với ánh mắt tò mò và chế giễu.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới