Chương 22 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Nửa tháng nữa lại trôi qua trong tĩnh lặng. Lãnh Mặc đã hoàn toàn củng cố vững chắc cảnh giới Luyện Khí tầng ba. Linh lực trong đan điền hùng hậu và tinh thuần hơn trước rất nhiều, thân thể được Thạch Phu Công và Huyết Tinh yêu thú tôi luyện cũng đạt tới một mức độ cứng cỏi nhất định, vượt xa bạn bè cùng trang lứa và cả những thanh niên cường tráng trong thôn.

Hắn bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn sự hạn chế của Hoang Thạch Thôn. Linh khí ở đây quá mỏng manh và tạp loạn, chỉ đủ để hắn duy trì tu luyện ở tốc độ chậm chạp. Tài nguyên gần như bằng không, thỉnh thoảng săn được yêu thú cấp một đã là may mắn lắm rồi, không thể đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng của hắn. Quan trọng hơn, nơi này quá tù túng và thiếu thông tin. Hắn cần biết nhiều hơn về thế giới bên ngoài, về các tông môn tu luyện, về những nơi có linh khí dồi dào và tài nguyên phong phú hơn.

Hạt giống ly khai đã được gieo mầm từ lâu, giờ đây bắt đầu bén rễ và thôi thúc hắn hành động.

Lãnh Mặc bắt đầu thay đổi một chút trong hoạt động hàng ngày. Thay vì chỉ quanh quẩn trong nhà hoặc đến chỗ Thạch Hổ đổi thức ăn, hắn thỉnh thoảng lại đi dạo quanh thôn, dừng lại lắng nghe những câu chuyện phiếm của dân làng, đặc biệt là những người già hoặc những người từng có dịp hiếm hoi đi ra ngoài thôn.

Hắn không hỏi trực tiếp, chỉ lặng lẽ lắng nghe, dùng khả năng phân tích và phán đoán của mình để chắp nối những mảnh thông tin rời rạc. Qua những lời kể mơ hồ, hắn biết được rằng cách Hoang Thạch Thôn khoảng năm ngày đường đi bộ về phía đông nam, băng qua một khu rừng rậm khác và một ngọn đồi đá, có một trấn nhỏ tên là Thanh Thạch Trấn.

Thanh Thạch Trấn được mô tả là một nơi đông đúc hơn Hoang Thạch Thôn rất nhiều, có chợ phiên, có tửu lâu, có cả những cửa hàng bán đồ tạp hóa và vũ khí đơn giản. Quan trọng hơn, thỉnh thoảng có cả những "tiên sư" mặc đạo bào đi ngang qua hoặc ghé lại trấn nghỉ chân. Đây là dấu hiệu cho thấy Thanh Thạch Trấn có sự hiện diện của thế giới tu tiên, dù chỉ là cấp thấp.

"Thanh Thạch Trấn..." Lãnh Mặc ghi nhớ cái tên này. Đó có thể là điểm đến đầu tiên của hắn sau khi rời khỏi đây. Ít nhất ở đó, hắn có cơ hội tiếp cận nhiều thông tin hơn, có thể tìm được một môn công pháp tu luyện phù hợp, hoặc thậm chí tìm được cách kiếm linh thạch – đơn vị tiền tệ cơ bản trong giới tu tiên mà hắn biết từ kiếp trước.

Tuy nhiên, con đường đến Thanh Thạch Trấn không hề dễ dàng. Khu rừng rậm ngăn cách được cho là còn nguy hiểm hơn khu rừng phía sau Hoang Thạch Thôn, có nhiều yêu thú cấp một hơn và thỉnh thoảng còn có cả yêu thú cấp hai xuất hiện. Với thực lực Luyện Khí tầng ba, dù có kinh nghiệm và thủ đoạn, việc một mình vượt qua cũng là một thử thách lớn.

Lãnh Mặc không hề sợ hãi, nhưng hắn cũng không mù quáng lao đầu vào chỗ chết. Hắn cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nữa. Hắn cần nâng cao thực lực thêm một chút, chuẩn bị đủ lương thực, nước uống, và một số vật dụng cần thiết cho chuyến đi dài ngày.

Sự thay đổi trong hành vi của Lãnh Mặc, việc hắn bắt đầu quan tâm đến những câu chuyện về thế giới bên ngoài, không thoát khỏi sự chú ý của Thạch Hổ. Gã thợ săn càng thêm khẳng định suy đoán của mình rằng Lãnh Mặc không có ý định an phận ở lại cái thôn nghèo này. Điều này vừa khiến Thạch Hổ cảm thấy Lãnh Mặc khó kiểm soát hơn, vừa kích thích thêm lòng tham và sự tò mò của gã về bí mật mà thiếu niên này đang che giấu. Một cuộc đấu trí ngầm lặng lẽ diễn ra giữa hai người, dù chưa hề có một lời nói trực tiếp nào được thốt ra.

Đăng nhận xét