Thạch Hổ cảm thấy Lãnh Mặc ngày càng trở nên khó nắm bắt. Sự tiến bộ về thực lực, thái độ bình tĩnh đến lạnh lùng, và giờ là sự quan tâm rõ rệt đến thế giới bên ngoài, tất cả đều cho thấy thiếu niên này không phải là một con cá nhỏ trong ao tù Hoang Thạch Thôn. Gã không thể để một nhân tố bất định như vậy tồn tại mà không nằm trong sự kiểm soát hoặc ít nhất là hiểu rõ về nó.
Tham vọng và sự đa nghi thúc đẩy Thạch Hổ quyết định phải hành động, thăm dò sâu hơn về Lãnh Mặc. Gã không chọn cách đối đầu trực diện, vì biết rằng với thực lực và sự bí ẩn của Lãnh Mặc, làm vậy có thể không có kết quả tốt, thậm chí còn tự rước lấy phiền phức. Thay vào đó, gã chọn một phương pháp tinh vi hơn, một cái bẫy ngọt ngào mang theo sự ràng buộc.
Một buổi chiều, khi Lãnh Mặc mang một ít da thú khô đến đổi lấy lương thực, Thạch Hổ gọi hắn lại, thái độ niềm nở khác thường.
"Lãnh Mặc tiểu huynh đệ, lại đây ta có chuyện muốn bàn bạc." Thạch Hổ ngồi trên chiếc ghế gỗ lớn nhất trong nhà, ra hiệu cho Lãnh Mặc ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện.
Lãnh Mặc hơi nhíu mày trước sự thân thiện bất ngờ này, nhưng vẫn lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thạch Hổ, chờ đợi xem gã định giở trò gì.
"Tiểu huynh đệ à," Thạch Hổ bắt đầu, giọng điệu chân thành, "Từ ngày ngươi đến, kỹ năng xử lý con mồi của ngươi đã giúp đỡ nhóm bọn ta rất nhiều. Nhất là sau vụ Hươu Sừng Đỏ, công lao của ngươi không nhỏ. Mọi người trong nhóm đều rất quý mến và nể phục ngươi."
Lãnh Mặc im lặng lắng nghe, không biểu lộ cảm xúc. Hắn biết đây chỉ là lời dạo đầu.
Thạch Hổ tiếp tục: "Ta thấy ngươi dạo này có vẻ hay hỏi thăm về chuyện bên ngoài. Có phải ngươi cảm thấy Hoang Thạch Thôn này quá nhỏ bé, muốn ra ngoài xông pha một phen không?" Gã cố ý dùng một từ Hán Việt mang ý nghĩa phiêu lưu, thăm dò phản ứng của Lãnh Mặc.
Lãnh Mặc khẽ gật đầu: "Thôn chúng ta tài nguyên có hạn, muốn mạnh mẽ hơn, sớm muộn cũng phải ra ngoài tìm cơ duyên." Hắn trả lời thẳng thắn nhưng vẫn giữ chừng mực, không để lộ quá nhiều ý định cụ thể.
Thạch Hổ tỏ vẻ thấu hiểu: "Đúng vậy, đúng vậy. Nam nhi chí tại bốn phương. Ta cũng từng nghĩ như vậy khi còn trẻ. Nhưng thế giới bên ngoài không đơn giản đâu, tiểu huynh đệ. Rừng thiêng nước độc, lòng người hiểm ác, không có thực lực và chỗ dựa thì rất khó sống sót."
Gã ngừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Mặc: "Hay là thế này đi. Nhóm săn của ta tuy chỉ là đám thợ săn quê mùa, nhưng ở khu vực này cũng có chút tiếng tăm và kinh nghiệm. Nếu ngươi không chê, có thể chính thức gia nhập nhóm của bọn ta. Chúng ta sẽ coi ngươi như huynh đệ ruột thịt, cùng nhau săn bắn, cùng nhau chia sẻ tài nguyên. Ta có một môn công pháp luyện lực gia truyền, tuy không phải thượng thừa nhưng cũng giúp tăng cường sức mạnh đáng kể. Nếu ngươi gia nhập, ta có thể truyền thụ lại cho ngươi. Có sức mạnh, có huynh đệ kề vai sát cánh, sau này muốn ra ngoài闯蕩 cũng có chỗ dựa vững chắc hơn, ngươi thấy thế nào?"
Đây chính là cái bẫy của Thạch Hổ. Lời đề nghị nghe qua rất hấp dẫn: địa vị trong nhóm, sự bảo vệ, chia sẻ tài nguyên, và quan trọng nhất là một môn công pháp - thứ mà Lãnh Mặc chắc chắn đang cần. Đổi lại, Lãnh Mặc sẽ bị ràng buộc vào nhóm của Thạch Hổ, mọi hành động sẽ bị giám sát chặt chẽ hơn, và bí mật của hắn cũng dễ bị lộ ra hơn. Việc truyền thụ công pháp cũng là một cách để Thạch Hổ kiểm tra căn cốt và thăm dò sâu hơn về Lãnh Mặc.
Lãnh Mặc thầm cười lạnh trong lòng. Mưu kế của Thạch Hổ không tệ, đánh trúng vào điểm yếu của một thiếu niên bình thường đang khao khát sức mạnh và chỗ dựa. Nhưng hắn không phải thiếu niên bình thường.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát, không vội vàng từ chối hay đồng ý ngay. Hắn cần phải đưa ra một câu trả lời vừa không làm Thạch Hổ nghi ngờ thêm, vừa giữ được sự tự do cho kế hoạch của mình.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Ủng hộ admin ít tiền uống cà phê đi :3
Ủng hộ