Chương 24 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Trong lúc Lãnh Mặc đang cân nhắc lời đề nghị của Thạch Hổ, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra, mang đến cho hắn thông tin quý giá và củng cố thêm quyết tâm rời đi.

Ngày hôm đó, một đoàn thương nhân nhỏ gồm ba người và hai con ngựa thồ hàng, dáng vẻ mệt mỏi và lấm lem bụi đường, đã đi lạc đến gần Hoang Thạch Thôn. Đây là một chuyện cực kỳ hiếm thấy, bởi con đường chính dẫn đến các trấn lớn nằm khá xa nơi này, và khu rừng xung quanh lại nguy hiểm. Có lẽ họ đã gặp phải sự cố nào đó trên đường đi hoặc bị lạc mất phương hướng.

Sự xuất hiện của người lạ lập tức gây xôn xao cả thôn. Dân làng vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn những người ăn mặc khác hẳn họ, dắt theo những con ngựa to khỏe chở đầy hàng hóa trong các bọc vải kín mít.

Thạch Hổ, với tư cách là người có uy tín và sức mạnh nhất thôn, đã ra mặt tiếp đón (hay đúng hơn là dò xét) đoàn thương nhân. Sau một hồi hỏi han, gã biết được họ là thương đội đi từ một thành trì xa xôi hơn về phía tây, đang trên đường đến Thanh Thạch Trấn để giao hàng. Do gặp phải một đàn sói rừng tấn công bất ngờ, họ buộc phải chạy trốn vào rừng sâu và bị lạc đường, may mắn tìm thấy Hoang Thạch Thôn khi lương thực và nước uống đã gần cạn kiệt.

Thạch Hổ tuy đa nghi nhưng cũng thấy đây là cơ hội. Gã đồng ý cho đoàn thương nhân nghỉ lại một đêm trong thôn, đổi lại họ phải trả một khoản "phí bảo vệ và tá túc" bằng một ít hàng hóa thiết yếu như muối, vải vóc – những thứ xa xỉ đối với dân làng.

Lãnh Mặc cũng có mặt trong đám đông quan sát. Hắn không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này để thu thập thông tin. Hắn lặng lẽ đứng ở một góc, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Thạch Hổ và trưởng đoàn thương nhân – một người đàn ông trung niên có vẻ mặt già dặn và ánh mắt tinh anh.

Qua lời kể của người thương nhân, Lãnh Mặc xác nhận được vị trí và sự tồn tại của Thanh Thạch Trấn. Hắn còn biết thêm rằng Thanh Thạch Trấn đúng là có chợ phiên định kỳ, nơi trao đổi đủ loại hàng hóa, từ nông sản, thú rừng, khoáng thạch thô sơ cho đến cả một số loại dược liệu cấp thấp và vũ khí. Người thương nhân còn nhắc đến việc thỉnh thoảng có "散修 (tán tu - tu sĩ tự do)" đến trấn để mua bán hoặc tìm kiếm cơ hội, dù đa số chỉ là Luyện Khí Kỳ cấp thấp.

Điều khiến Lãnh Mặc chú ý nhất là khi người thương nhân vô tình nhắc đến một tin đồn gần đây ở Thanh Thạch Trấn: "Nghe nói Vân Tiêu Các – một tiểu môn phái tu tiên gần đó – sắp tổ chức một buổi tuyển chọn đệ tử ngoại môn quy mô nhỏ ngay tại quảng trường trấn vào tháng sau. Đây là cơ hội hiếm có cho đám trẻ trong trấn muốn bước chân vào tiên đồ."

Vân Tiêu Các? Tuyển chọn đệ tử?

Thông tin này như một tia sét đánh trúng tâm trí Lãnh Mặc. Gia nhập một môn phái, dù chỉ là tiểu môn phái, là con đường nhanh nhất để có được công pháp tu luyện hệ thống, tài nguyên ổn định và kiến thức về thế giới tu chân rộng lớn hơn. So với việc một mình mò mẫm trong bóng tối, đây rõ ràng là một lựa chọn tốt hơn nhiều ở giai đoạn này.

Tất nhiên, việc tuyển chọn đệ tử chắc chắn sẽ có những yêu cầu khắt khe về tư chất và căn cốt. Lãnh Mặc không biết thân thể này của mình có đủ tiêu chuẩn hay không, nhưng đây là một cơ hội hắn không thể bỏ qua. Nó càng thôi thúc hắn phải nhanh chóng rời khỏi Hoang Thạch Thôn.

Thông tin từ đoàn thương nhân vô tình đã giúp Lãnh Mặc đưa ra quyết định cuối cùng về lời đề nghị của Thạch Hổ. Hắn không thể bị ràng buộc ở lại đây.

Khi đoàn thương nhân được bố trí chỗ nghỉ tạm trong một căn nhà bỏ trống, Lãnh Mặc lặng lẽ rời khỏi đám đông, trong đầu đã hình thành một kế hoạch rõ ràng hơn. Thanh Thạch Trấn và buổi tuyển chọn của Vân Tiêu Các đã trở thành mục tiêu trước mắt của hắn.

Đăng nhận xét