Ba ngày tiếp theo, Lãnh Mặc tiếp tục hành trình đơn độc xuyên qua khu rừng rậm hướng về Thanh Thạch Trấn. Con đường vẫn đầy rẫy nguy hiểm và thử thách. Hắn đã gặp thêm vài con yêu thú cấp một khác, có lúc phải chiến đấu để mở đường, có lúc phải khéo léo ẩn nấp hoặc đi đường vòng để tránh né những con mạnh hơn. Hắn cũng gặp phải một vài cạm bẫy do thợ săn hoặc tu sĩ khác để lại, nhưng nhờ linh thức nhạy bén và kinh nghiệm phong phú, hắn đều có thể phát hiện và tránh được.
Gian khổ và nguy hiểm không ngừng nghỉ không làm Lãnh Mặc chùn bước, ngược lại, nó trở thành lò luyện tốt nhất để tôi luyện ý chí và kích thích tiềm năng của hắn. Mỗi lần chiến đấu với yêu thú, mỗi lần phải vận dụng trí tuệ để vượt qua khó khăn, đều giúp hắn tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến quý báu ở thế giới này.
Quan trọng hơn, hắn không hề lơ là việc tu luyện dù chỉ một khắc. Bất cứ khi nào có cơ hội nghỉ ngơi an toàn, dù chỉ là nửa canh giờ trong một hang đá tạm bợ hay trên một cành cây cao khuất, hắn đều lập tức nhập định, điên cuồng hấp thu linh khí trong trời đất.
Linh khí trong khu rừng rậm này tuy vẫn không thể so sánh với Tinh Không hay thậm chí là những động phủ tu luyện bình thường, nhưng rõ ràng là nồng đậm và tinh khiết hơn nhiều so với ở Hoang Thạch Thôn. Đặc biệt, sau những trận mưa, linh khí trong không khí dường như càng thêm tươi mới và dồi dào.
Lãnh Mặc vận chuyển công pháp tự cải tiến của mình đến cực hạn. Tốc độ hấp thu linh khí của hắn nhanh hơn đáng kể so với lúc ở Hoang Thạch Thôn. Linh lực trong đan điền Luyện Khí tầng ba đang tăng lên với tốc độ có thể cảm nhận được. Hắn cảm thấy mình đang dần dần tiến gần đến đỉnh phong của tầng ba.
Việc liên tục chiến đấu và vận dụng linh lực cũng giúp hắn khống chế sức mạnh của mình ngày càng thuần thục hơn. Nhát dao chém ra càng thêm sắc bén và chuẩn xác, ám khí phóng đi càng thêm hiểm hóc và khó lường. Thể chất được tôi luyện qua Thạch Phu Công và huyết tinh yêu thú cũng ngày càng trở nên cứng cỏi và bền bỉ hơn dưới áp lực sinh tồn khắc nghiệt.
Tuy nhiên, sự tiến bộ này không hề khiến Lãnh Mặc tự mãn. Hắn luôn nhớ rõ mình từng là ai, từng có sức mạnh kinh thiên động địa đến mức nào. Luyện Khí Kỳ, dù là tầng ba đỉnh phong hay thậm chí tầng bốn, tầng năm, đối với Kình Thiên Tinh Chủ trước kia cũng chỉ như một hạt bụi không đáng kể.
"Quá yếu... Vẫn còn quá yếu..." Hắn thường tự lẩm bẩm trong những lúc nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, ẩn chứa sự không cam lòng và khát vọng mãnh liệt. "Con đường phía trước còn rất dài. Phải nhanh hơn nữa, phải mạnh hơn nữa!"
Nỗi hận thù đối với những kẻ phản bội và chấp niệm tìm lại muội muội luôn là ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng hắn, thôi thúc hắn không ngừng tiến về phía trước, bất chấp mọi gian khổ. Hắn biết, chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể giúp hắn đạt được mục tiêu của mình.
Sự tinh tiến trong gian khổ này là điều tất yếu đối với Lãnh Mặc. Hắn không có tài nguyên dồi dào như thánh tử thánh nữ các đại tông môn, không có sư phụ danh tiếng chỉ dạy tận tình. Hắn chỉ có ý chí sắt đá, kinh nghiệm vô giá từ kiếp trước và một quyết tâm không gì lay chuyển nổi. Con đường của hắn định sẵn phải đạp lên chông gai và máu tanh để đi lên.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới