Cùng lúc Lãnh Mặc đang vật lộn sinh tồn và tu luyện trong rừng sâu, tại Hoang Thạch Thôn, Thạch Hổ cuối cùng cũng xác nhận được sự biến mất của hắn.
Sau một đêm mưa lớn tầm tã, khi trời vừa hửng sáng, Thạch Hổ như thường lệ sai A Ngưu mang một ít thịt thú rừng đến "quan tâm" Lãnh Mặc, thực chất là để giám sát. Nhưng A Ngưu trở về báo lại rằng căn nhà tranh trống không, chỉ còn lại vài vật dụng cũ nát, Lãnh Mặc đã biến mất không một dấu vết.
Thạch Hổ lập tức đến tận nơi kiểm tra. Căn nhà lạnh lẽo, không có dấu hiệu của sự đột nhập hay vật lộn. Dấu vết bên ngoài đã bị màn mưa đêm qua xóa sạch. Rõ ràng, Lãnh Mặc đã chủ động rời đi một cách âm thầm và có chuẩn bị.
"Thằng nhãi ranh ma đó!" Thạch Hổ nghiến răng, gương mặt lộ vẻ tức giận xen lẫn tiếc nuối và cả một chút bất an. Sự biến mất này đã chứng thực mọi nghi ngờ của gã. Lãnh Mặc chắc chắn không phải là một thiếu niên cô nhi bình thường, hắn có bí mật và đã lên kế hoạch rời đi từ lâu.
Sự tức giận của Thạch Hổ đến từ việc cảm thấy bị qua mặt, bị một thằng nhóc mà gã từng coi thường lừa dối. Sự tiếc nuối là vì gã cảm thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội khai thác bí mật hoặc giá trị tiềm năng từ Lãnh Mặc. Còn sự bất an đến từ việc không biết lai lịch thực sự và mục đích của thiếu niên này là gì, liệu sự rời đi của hắn có mang lại phiền phức gì cho Hoang Thạch Thôn hay không.
"Hổ ca, có cần cho người đuổi theo không?" Thạch Nham đứng bên cạnh hỏi, tay nắm chặt cây đao săn. "Nếu nó đi về hướng Thanh Thạch Trấn, có lẽ vẫn còn kịp."
Thạch Hổ trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt lóe lên sự tính toán. Đuổi theo? Mưa lớn đã xóa hết dấu vết, khu rừng phía đông nam lại nguy hiểm trùng trùng. Cử người đi không những khó tìm được Lãnh Mặc mà còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, thực lực và sự quỷ dị của Lãnh Mặc đã được chứng minh qua vụ Hươu Sừng Đỏ và việc xử lý xác mãng xà. Nếu đuổi kịp và xảy ra xung đột, chưa chắc bên nào sẽ thiệt hại nặng hơn.
Gã là kẻ thực tế và biết lượng sức mình. Lãnh Mặc đã đi rồi, giống như con chim đã sổ lồng, việc đuổi theo trong tình hình này là không khôn ngoan.
"Thôi bỏ đi." Thạch Hổ lắc đầu, giọng có chút không cam lòng. "Nó đã muốn đi thì cứ để nó đi. Hoang Thạch Thôn này vốn không giữ được loại người như nó. Từ nay về sau, coi như chúng ta chưa từng quen biết thằng nhóc đó."
Dù nói vậy, trong lòng Thạch Hổ vẫn có chút không yên. Gã quay sang dặn dò đám thuộc hạ: "Tuy nhiên, mọi người cũng phải cẩn thận hơn. Ai biết được nó có quay lại hay không, hoặc có gây ra chuyện gì bên ngoài rồi liên lụy đến chúng ta. Từ nay tăng cường cảnh giới trong thôn, nhất là vào ban đêm."
Mấy tên thợ săn gật đầu tuân lệnh. Họ cũng cảm thấy thiếu niên Lãnh Mặc đó có gì đó rất khác thường và khó lường.
Thạch Hổ nhìn về phía khu rừng rậm mịt mù sau cơn mưa, nơi Lãnh Mặc đã biến mất. Gã có một dự cảm mơ hồ rằng, thiếu niên đó sẽ không phải là một nhân vật tầm thường. Có lẽ sau này, cái tên Lãnh Mặc sẽ còn vang vọng ở những nơi xa xôi hơn, theo một cách nào đó mà gã không thể tưởng tượng được. Nhưng đó đã là chuyện của tương lai, không còn liên quan đến gã và Hoang Thạch Thôn nhỏ bé này nữa. Gã quyết định tạm thời gác lại chuyện này, tập trung vào việc duy trì sự ổn định và lợi ích của mình trong thôn.
Sự rời đi của Lãnh Mặc, cuối cùng, chỉ như một gợn sóng nhỏ, nhanh chóng bị cuộc sống khắc khổ và thực tại tàn khốc ở Hoang Thạch Thôn nhấn chìm.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới