Chương 38 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Năm ngày ròng rã trôi qua kể từ khi Lãnh Mặc rời khỏi Hoang Thạch Thôn. Năm ngày đầy gian khổ, nguy hiểm và cả sự tiến bộ không ngừng. Hắn đã hoàn toàn tiến sâu vào khu rừng rậm chưa từng biết tới, đối mặt với đủ loại yêu thú cấp một, thậm chí có lần suýt chút nữa đụng độ một con Hùng Sư Cuồng Bạo - yêu thú cấp hai sơ kỳ, may mắn nhờ linh thức cảnh báo sớm và sự nhanh trí ẩn nấp kịp thời mới thoát được một kiếp.

Những trận chiến liên miên, dù tránh được phần lớn, vẫn khiến hắn tiêu hao không ít linh lực và tinh thần. Vết thương nhỏ trên người tuy đã lành nhưng cơ thể cũng tích tụ sự mệt mỏi. Tuy nhiên, thành quả thu được cũng không nhỏ. Hắn đã giết thêm được hai con yêu thú cấp một đỉnh phong khác, thu được nội đan và một ít vật liệu hữu dụng. Quan trọng hơn, linh lực Luyện Khí tầng ba của hắn đã đạt đến trạng thái viên mãn đỉnh phong, chỉ còn cách tầng bốn một bước chân ngắn ngủi.

Hắn cảm nhận được bình cảnh của tầng bốn rõ ràng hơn bao giờ hết. Nó giống như một bức tường vô hình nhưng cực kỳ kiên cố, vững chắc hơn nhiều so với bình cảnh lên tầng hai hay tầng ba. Hắn đã thử xung kích vài lần trong những lúc nghỉ ngơi, nhưng đều không thành công, chỉ làm linh lực dao động chứ chưa thể phá vỡ. Hắn biết mình cần một sự tích lũy sâu dày hơn, hoặc một cơ duyên, một sự kích thích nào đó mới có thể đột phá.

Vào buổi chiều ngày thứ năm, khi mặt trời bắt đầu ngả bóng về phía tây, Lãnh Mặc cảm nhận được sự thay đổi trong môi trường xung quanh. Cây cối bắt đầu thưa thớt hơn một chút, không còn hoàn toàn là rừng già nguyên sinh. Thỉnh thoảng hắn bắt gặp những dấu vết hoạt động của con người rõ ràng hơn – những cái cây bị đốn hạ đã cũ, vài cái bẫy thú thô sơ đã hỏng, hay một con đường mòn nhỏ hơn nhưng có vẻ được đi lại thường xuyên hơn.

Linh khí trong không khí dường như cũng loãng hơn một chút so với khu vực rừng sâu, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với Hoang Thạch Thôn. Mùi ẩm mốc của lá mục và bùn đất cũng giảm đi, thay vào đó là mùi khói bếp và mùi gia súc thoang thoảng bay tới từ phía xa theo chiều gió.

"Sắp ra khỏi rừng rồi." Lãnh Mặc thầm nghĩ, nhưng sự cảnh giác trong mắt hắn không hề giảm đi. Đôi khi, khu vực rìa rừng, nơi giao thoa giữa thế giới hoang dã và văn minh, lại tiềm ẩn những nguy hiểm khó lường hơn từ chính con người.

Hắn di chuyển chậm lại, càng thêm cẩn trọng quan sát xung quanh. Hắn chọn đi theo những lối đi kín đáo hơn, tránh con đường mòn chính, ẩn mình trong bóng râm của cây cối.

Đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa, tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên quang đãng hơn. Hắn đã đứng ở rìa của khu rừng rậm. Phía trước là một vùng đồi núi thoai thoải trải dài, xa hơn nữa, thấp thoáng dưới chân một ngọn núi đá không quá cao, hắn có thể nhìn thấy những mái nhà san sát, những làn khói bếp lượn lờ và thấp thoáng bóng người di chuyển.

Thanh Thạch Trấn!

Sau năm ngày đêm băng rừng vượt suối, đối mặt với vô vàn nguy hiểm, cuối cùng hắn cũng đã đến được mục tiêu đầu tiên của mình.

Đăng nhận xét