Chương 147 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Admin
Thấy ba đệ tử còn lại đều tỏ rõ thái độ không muốn mạo hiểm, Mã chấp sự cũng không thể ép buộc. Ông ta thở dài, có chút tiếc nuối. "Thôi được rồi. Vậy chúng ta chỉ quan sát từ bên ngoài, ghi nhận lại tình hình rồi lập tức rút lui báo cáo tông môn. An toàn là trên hết."

Nhưng Lãnh Mặc lại có ý định khác. Hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội khám phá bí mật tiềm ẩn bên trong cái hang động kỳ lạ này. Hắn cảm nhận được sự dao động của phong ấn cổ xưa kia có thể liên quan đến một cơ duyên hoặc một mối nguy hiểm lớn cần phải tìm hiểu rõ.

"Mã chấp sự," Lãnh Mặc đột nhiên lên tiếng, "Ta muốn một mình vào trong đó xem xét kỹ hơn một chút. Chỉ ở gần cửa hang thôi, sẽ không đi vào quá sâu. Nếu có nguy hiểm, ta sẽ lập tức rút lui."

Lời đề nghị này của Lãnh Mặc khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Một mình vào hang động ma khí? Hắn điên rồi sao?

"Không được! Quá nguy hiểm!" Mã chấp sự lập tức phản đối. "Bên trong tình hình không rõ, lại có ma khí tà dị. Ngươi chỉ là Luyện Khí Kỳ, dù thực lực mạnh mẽ cũng không thể mạo hiểm như vậy!"

"Đúng đó, Lãnh sư đệ!" Vương Lâm cũng khuyên can. "Nơi này quá quỷ dị, không nên vào!"

Triệu Vũ và Lưu Mạn cũng lắc đầu lia lịa.

Nhưng Lãnh Mặc vẫn kiên quyết. "Ta tự có chừng mực. Chỉ cần các vị ở bên ngoài cảnh giới giúp ta một lát là được. Nếu trong vòng một khắc đồng hồ ta không ra, hoặc có tín hiệu nguy hiểm từ bên trong, các vị hãy lập tức rút lui báo cáo tông môn, không cần lo cho ta." Hắn nói bằng giọng điệu không cho phép từ chối, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Mã chấp sự.

Mã chấp sự nhìn thấy ánh mắt kiên định và sự tự tin khó hiểu của Lãnh Mặc, lại nhớ đến những biểu hiện phi thường trước đó của hắn, trong lòng không khỏi có chút dao động. Có lẽ thiếu niên này thực sự có át chủ bài hoặc khả năng đặc biệt nào đó? Hơn nữa, nếu Lãnh Mặc thực sự tìm được manh mối quan trọng bên trong, công lao của cả đội cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Mã chấp sự cắn răng nói: "Được rồi! Nhưng chỉ một khắc đồng hồ! Nếu quá thời gian hoặc có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, ngươi phải lập tức rút ra! Bọn ta sẽ ở bên ngoài cảnh giới, nhưng nếu tình hình vượt quá khả năng, bọn ta cũng sẽ buộc phải rút lui trước!" Ông ta nhấn mạnh điều kiện và giới hạn trách nhiệm của mình.

"Được." Lãnh Mặc gật đầu.

Hắn không nói thêm lời nào, vận chuyển linh lực băng phong bảo vệ toàn thân, đặc biệt chú ý đề phòng ma khí xâm nhập. Sau đó, hắn một mình chậm rãi bước vào cửa hang tối tăm và quỷ dị kia, để lại bốn người đồng đội với ánh mắt lo lắng, tò mò và cả một chút sợ hãi chờ đợi bên ngoài.

Bên trong hang động, bóng tối đặc quánh bao trùm, tầm nhìn gần như bằng không. Ma khí tuy yếu nhưng vẫn lởn vởn trong không khí, mang theo mùi hôi tanh và cảm giác lạnh lẽo, tà ác. Lãnh Mặc phải vận dụng linh thức đến cực hạn để dò đường và cảm nhận xung quanh.

Hắn cẩn thận tiến vào sâu hơn, theo hướng phát ra sự dao động của phong ấn cổ xưa mà hắn cảm nhận được.

Đăng nhận xét