Chương 168 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Đúng giờ Thìn ngày hôm sau, đội năm người Lãnh Mặc tập trung tại quảng trường nội môn, sẵn sàng xuất phát cùng Lý đại sư của Đan Minh. Lý đại sư lấy ra một chiếc phi thuyền pháp khí khác, trông còn lớn và tinh xảo hơn cả phi thuyền của Vân Tiêu Các, rõ ràng là pháp khí trung phẩm đỉnh cấp hoặc thậm chí là thượng phẩm.

Đoàn người lên phi thuyền, bắt đầu hành trình dài ngày hướng về sơn mạch phía nam. Tốc độ của phi thuyền Đan Minh cực nhanh, chỉ trong nửa ngày đã bay xa hàng ngàn dặm, bỏ lại Vân Tiêu Các và dãy núi Hắc Phong Hạp mờ ảo phía sau.

Trên phi thuyền, ngoài năm đệ tử Vân Tiêu Các, còn có Lý đại sư và hai vị đệ tử Luyện Đan Sư trẻ tuổi của Đan Minh đi theo để học hỏi kinh nghiệm. Bầu không khí khá yên tĩnh, mọi người đều tự tìm một góc riêng để điều tức hoặc nghiên cứu công pháp, không ai nói chuyện nhiều.

Lãnh Mặc chọn một vị trí khuất ở cuối thuyền, nhắm mắt dưỡng thần nhưng linh thức vẫn luôn cảnh giác quan sát xung quanh và cả những người trên thuyền. Hắn không hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai, kể cả người của Đan Minh.

Phi thuyền bay liên tục trong hai ngày liền, vượt qua vô số núi non, sông ngòi. Đến ngày thứ ba, phi thuyền bắt đầu hạ thấp độ cao, bay qua một khu vực đồng bằng rộng lớn, phía xa là một thành trì khá lớn và sầm uất.

"Chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi một đêm tại thành Vĩnh An phía trước." Lý đại sư thông báo. "Ngày mai sẽ tiếp tục hành trình vào sơn mạch."

Phi thuyền hạ xuống bên ngoài cổng thành Vĩnh An. Đây là một thành trì lớn hơn Lạc Hà Thành rất nhiều, tường thành cao và kiên cố, quân lính canh gác nghiêm ngặt, đường phố đông đúc, người qua lại tấp nập, có cả những tu sĩ với tu vi Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ thậm chí cả Kim Đan Kỳ thấp thoáng xuất hiện.

Đoàn người Đan Minh và Vân Tiêu Các tiến vào thành, tìm một khách điếm hạng sang để nghỉ ngơi. Lý đại sư dặn dò mọi người không nên tùy tiện đi lại gây chuyện, sáng mai tập trung đúng giờ để tiếp tục lên đường.

Lãnh Mặc không có hứng thú với sự phồn hoa của thành Vĩnh An. Hắn chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tiếp tục tu luyện. Tuy nhiên, khi đang đi theo đoàn người về khách điếm, ánh mắt hắn vô tình lướt qua một con hẻm nhỏ gần đó.

Trong con hẻm, hắn bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé, quen thuộc đang ngồi co ro ở một góc tường, quần áo rách nát, mặt mày lấm lem, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, đói khát và sợ hãi.

Đó chính là Tiểu Hà – thiếu nữ mà hắn đã gặp cùng lão già trong rừng gần Thanh Thạch Trấn lúc trước, người mà hắn đã tiện tay cứu khỏi con Thiết Bối Lang!

Sao nàng lại ở đây? Lão già kia đâu rồi? Trông bộ dạng của nàng có vẻ rất thê thảm.

Lãnh Mặc chỉ khẽ nhíu mày một chút rồi lại quay đi, định tiếp tục bước theo đoàn người. Hắn không có lý do gì để quan tâm đến một người xa lạ không liên quan.

Nhưng đúng lúc đó, Tiểu Hà cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải Lãnh Mặc đang đi ngang qua. Nàng sững sờ trong giây lát, rồi đôi mắt vốn đang tuyệt vọng bỗng lóe lên một tia sáng hy vọng mong manh. Nàng nhận ra hắn! Vị "tiên sư" lạnh lùng nhưng mạnh mẽ đã cứu nàng một mạng!

Không chút do dự, Tiểu Hà gắng gượng đứng dậy, loạng choạng chạy về phía Lãnh Mặc, giọng nói yếu ớt vang lên: "Tiên... tiên sư! Xin dừng bước!"

Đăng nhận xét