Tiếng gọi yếu ớt nhưng lại vô cùng rõ ràng trong con phố ồn ào khiến Lãnh Mặc khựng lại. Hắn quay đầu, nhìn Tiểu Hà đang loạng choạng chạy về phía mình, gương mặt lộ vẻ không vui. Hắn không muốn bị nhận ra, càng không muốn dính dáng đến phiền phức không đâu.
Đoàn người Đan Minh và Vân Tiêu Các cũng dừng lại, tò mò nhìn về phía Tiểu Hà và Lãnh Mặc. Lý đại sư khẽ nhíu mày, có vẻ không hài lòng vì sự chậm trễ này. Trần Mặc và Lý Thanh Sam thì nhìn Lãnh Mặc với ánh mắt dò hỏi.
Tiểu Hà chạy đến trước mặt Lãnh Mặc, vì quá yếu và kích động nên suýt chút nữa ngã quỵ xuống. Nàng cố gắng vịn vào tường, thở hổn hển, đôi mắt ngấn lệ nhìn Lãnh Mặc đầy van xin.
"Tiên sư... cầu xin ngài... cứu ông của ta với!" Nàng lắp bắp nói, giọng nghẹn ngào.
Lãnh Mặc nhíu mày chặt hơn. "Ông ngươi sao rồi?" Hắn hỏi, dù không muốn nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
"Ông... ông bị bệnh nặng lắm... sau lần bị thương trong rừng... lại thêm đường xa vất vả... giờ đang hấp hối ở trong miếu hoang ngoài thành... ta...ta không biết phải làm sao cả... Cầu xin tiên sư cứu ông..." Tiểu Hà vừa nói vừa khóc nức nở, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Lãnh Mặc im lặng. Lão già kia bị bệnh nặng sắp chết? Chuyện này không liên quan đến hắn. Hắn không phải thầy thuốc, cũng không có lòng tốt dư thừa để cứu giúp người dưng. Hơn nữa, hắn đang đi làm nhiệm vụ quan trọng, không thể vì chuyện này mà trì hoãn.
"Ta không giúp được." Lãnh Mặc lạnh lùng nói, quay người định rời đi.
"Tiên sư!" Tiểu Hà tuyệt vọng kêu lên, níu lấy vạt áo Lãnh Mặc. "Xin ngài đừng đi! Chỉ có ngài mới cứu được ông của ta thôi! Ông nói... ông nói trong người ông có một vật rất quan trọng... có thể giúp tiên sư tu luyện... Chỉ cần ngài cứu ông, ông sẽ tặng nó cho ngài!" Nàng vội vàng nói ra con át chủ bài cuối cùng, hy vọng có thể giữ chân Lãnh Mặc.
Vật quan trọng? Có thể giúp tu luyện?
Lãnh Mặc khựng lại lần nữa. Lời nói của Tiểu Hà khiến hắn có chút chú ý. Lão già kia chỉ là Luyện Khí tầng hai, tầng ba yếu ớt, lại bị thương nặng, sao có thể có vật gì giúp được tu sĩ như hắn? Có lẽ chỉ là lời nói trong lúc hấp hối hoặc là lời nói dối của thiếu nữ này để cầu xin sự giúp đỡ?
Nhưng trực giác lại mách bảo Lãnh Mặc có gì đó không đơn giản. Ánh mắt tuyệt vọng nhưng lại có phần thành khẩn của Tiểu Hà không giống như đang nói dối hoàn toàn. Hơn nữa, lão già kia tuy tu vi thấp nhưng lại sở hữu cây gậy gỗ mun có chút linh khí, có thể lai lịch cũng không tầm thường như vẻ bề ngoài.
Trong lúc Lãnh Mặc đang do dự, Lý đại sư của Đan Minh đã tỏ vẻ không kiên nhẫn. "Lãnh Mặc tiểu hữu, có chuyện gì vậy? Chúng ta cần phải đến khách điếm nghỉ ngơi."
Lãnh Mặc quay lại nhìn Lý đại sư, rồi lại nhìn Tiểu Hà đang khóc lóc cầu xin. Hắn biết mình không thể trì hoãn lâu hơn. Hắn cần phải đưa ra quyết định nhanh chóng.
Đi hay ở lại? Giúp hay không giúp? Lợi ích và phiền phức đan xen vào nhau.
Chưa có truyện nào được lưu tại đây, hãy nhấn vào nút bên dưới để xem các bộ truyện sẵn có.
Xem danh sách truyện
Web mới của HubTruyenHay
Truy cập web mới