Chương 170 - Chấp Ngã Đạo - Quang LDV - HubTruyenHay

Đối mặt với ánh mắt thúc giục của Lý đại sư và ánh mắt cầu khẩn của Tiểu Hà, Lãnh Mặc nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn không thể bỏ mặc hoàn toàn thiếu nữ này, không phải vì lòng thương hại, mà vì lời nói về "vật quan trọng có thể giúp tu luyện" kia đã gieo vào lòng hắn một sự tò mò và nghi ngờ. Nếu đó là sự thật, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội. Nếu là nói dối, hắn cũng cần phải xác nhận để loại bỏ phiền phức tiềm ẩn sau này.

Hơn nữa, việc giúp đỡ một lão già sắp chết cũng không tốn quá nhiều thời gian, có lẽ chỉ cần một ít đan dược hoặc linh lực là đủ. Hắn có thể xử lý nhanh gọn rồi quay lại với đoàn người.

"Lý đại sư," Lãnh Mặc quay sang nói với Lý đại sư, giọng vẫn bình tĩnh, "Đây là người quen cũ của ta gặp chút khó khăn. Xin phép đại sư cho ta chút thời gian để xử lý việc riêng. Ta sẽ quay lại khách điếm ngay sau khi xong việc, không làm chậm trễ hành trình ngày mai."

Lý đại sư nghe vậy, khẽ nhíu mày nhưng cũng không từ chối. Ông ta thấy Lãnh Mặc nói vậy, lại nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Hà, cũng đoán được phần nào sự tình. Dù không muốn bị làm phiền, nhưng cũng không tiện ngăn cản người ta xử lý việc riêng. "Được rồi. Nhưng nhớ phải nhanh chóng quay lại." Ông ta dặn dò một câu rồi dẫn những người còn lại tiếp tục đi về phía khách điếm.

Trần Mặc và Lý Thanh Sam liếc nhìn Lãnh Mặc và Tiểu Hà với ánh mắt tò mò, không biết Lãnh Mặc lạnh lùng như vậy lại có "người quen" trong tình cảnh này. Nhưng họ cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đi theo Lý đại sư.

Chỉ còn lại Lãnh Mặc và Tiểu Hà trong con hẻm nhỏ.

"Dẫn đường." Lãnh Mặc lạnh lùng nói với Tiểu Hà.

Tiểu Hà mừng rỡ đến bật khóc, vội vàng lau nước mắt, gật đầu lia lịa rồi gắng gượng dẫn Lãnh Mặc đi về phía miếu hoang ngoài thành.

Ngôi miếu hoang nằm ở một khu đất trống tiêu điều phía tây thành Vĩnh An, tường vách đổ nát, mái ngói vỡ vụn, bên trong mạng nhện giăng đầy, không khí ẩm mốc và lạnh lẽo.

Lãnh Mặc theo Tiểu Hà đi vào bên trong. Ở một góc tối, trên đống rơm rạ bẩn thỉu, lão già lần trước hắn gặp đang nằm đó, hơi thở yếu ớt gần như không thể cảm nhận, sắc mặt xám ngoét, toàn thân lạnh lẽo, rõ ràng đang ở trong tình trạng hấp hối, sinh cơ sắp tắt.

Lãnh Mặc bước tới gần, dùng linh thức dò xét qua tình trạng của lão già. Hắn nhíu mày. Tình trạng của lão tệ hơn hắn nghĩ rất nhiều. Vết thương cũ do yêu thú gây ra không được chữa trị đúng cách đã nhiễm trùng nặng, lại thêm việc lao lực quá độ và bệnh tật tuổi già, ngũ tạng đã suy kiệt, sinh cơ gần như cạn kiệt hoàn toàn. Dù có là đan dược hồi xuân diệu thủ cũng khó lòng cứu vãn.

"Ông... ông ơi! Tiên sư đến cứu ông rồi!" Tiểu Hà quỳ xuống bên cạnh lão già, lay nhẹ người ông, giọng nói nghẹn ngào.

Lão già gắng gượng mở đôi mắt mờ đục, nhìn thấy Lãnh Mặc, trong mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt cuối cùng. Lão khó nhọc đưa bàn tay run rẩy về phía Lãnh Mặc.

Lãnh Mặc im lặng nhìn lão già, hắn biết mình không thể cứu được lão. Hắn cũng không có ý định lãng phí linh lực hay đan dược vô ích. Hắn chỉ muốn biết về "vật quan trọng" kia.

"Vật ngươi nói có thể giúp ta tu luyện... là gì?" Lãnh Mặc hỏi thẳng vào vấn đề.

Lão già hơi thở hổn hển, dùng chút sức lực cuối cùng, khó nhọc nói: "Nó... nó ở trong... cây gậy... gỗ mun..."

Cây gậy gỗ mun? Lãnh Mặc nhìn cây gậy gỗ đang đặt bên cạnh lão già. Cây gậy này lần trước hắn đã thấy có chút linh khí dao động bất thường. Không lẽ bên trong nó thực sự có ẩn giấu bí mật gì đó?

Đăng nhận xét